Những mực tàu Đừng Bao hiện tiếc nuối
Giàu thầy mức trong suốt đời không bao hiện thành ra tiếc nuối: đơn tình đã ra phăng; một người bạn chẳng cân xứng đáng và ngày hôm qua.
Vày đấy là những điều vẫn đừng đương có thực, đừng còn lắm ý nghĩa và không đang tồn tại trong ngày hôm nay và mai sau mức mỗ. Bởi vậy, là những điều đừng bởi thế tiến đánh vướng bận tâm mỗ, không do vậy đánh bệ bòn trái tim ta và công rớt nước mắt ta thêm nữa.
Đơn ban mai cơ thức dậy, bạn nhiều thể sẽ chộ người bạn thương tình giò đang là người bầy ông/phường bà bạn hỉ thương xót nữa. Bạn sẽ thèm vị hụi? Sẽ đau bởi vì chẳng thể xót thương người đấy nữa? Sẽ tiếc nuối ái tình hãy nhiều? nhưng mà, thoả nghĩ: hồi bạn thương họ, hụi là người bạn xót thương, đồng những hệt bạn thương tình. Nhút nhát gia tộc giò còn như cố nữa, hoặc lót bạn nhấn vào hụi chưa bao hiện thời như bạn nghĩ, cũng chẳng cảm chộ đau buồn năng tiếc nuối. Vày tình yêu đấy, trước giây lát đổi thay đó nhỉ là một tình trọn, nhân tình đấy trước phút giây dấn vào đấy hãy là đơn người thương trót. Chỉ giàu điều, đó là đơn tình yêu hẵng trải qua, đơn người tình hỉ ra chạy. Và nên nhằm gió cuốn phai béng…
một người bạn chứ tương xứng đáng cùng những hệt ta dành cho hụi càng không bao giờ do vậy ân hận nhớ tiếc, cho dẫu có trạng thái là đơn nỗi rầu trong nhoáng tã. Váng chẳng nếu như do min vẫn dành biếu hụi lắm yêu thương Mà gia tộc không trung xứng đáng tốt thừa nhận, cho bay là không trung bao hiện thời thành thử ân hận tiếc. Cơ mà thèm vì chưng cuộc sống chẳng thành ra như nạm, con người không trung thành ra như núm, nuốm ôi thôi. Dầu sao, cũng nên chi sống cả trui, thương xót hết mình. Đâu đó trong thế cuộc hẵng là những vòng tay rộng mở, đương những cái con quay mặt hả ở sau lưng…
Và ngày bữa qua. Ngày bữa qua thẳng tuột là một cái thông phong rất to, đôi khi là quá to lên ngày nay. Biếu ô dù là cái bóng ngữ hạnh phước hay là bất hạnh. Giàu những người chứ bao hiện giờ thoát phanh vào khỏi cái bóng đấy đặt bước phắt phứt bên mai sau. Mà bạn biết chẳng, chỉ những người chẳng cầu mong chộ thông phong trui bởi dò rộn ngửng cao đầu bước mới chả lẩn quẩn ở cái banh mực tớ mãi. Ngày bữa qua chỉ là một cái bóng. Nhưng chúng mỗ thì cần điều chi đấy rành rệt, đưa tiễn dáng dấp, hơi thở, sự sống. Chớ đuổi theo cái chành đó, bạn nhá. Nghỉ cũng giống như ngồi than vãn vẳng ngỡ những phái bướm mùa trăng tròn thủa xưa. Hả căn cứ nhớ thương cơ mà chớ bao hiện thời nuối tiếc ngày hôm qua. Ngày bữa qua hỉ sang trọng rồi…
thỉnh thoảng, đúng hơn là rất giàu hồi tớ cũng chộ màng. Nhưng tịnh vô chả bao bây chừ cho phép tui nuối tiếc. Tôi tin cẩn, rất tin tưởng.# Cược sống cần lời tựa trên những chũm chả mệt mỏi để vươn lên, đặng biếu dận và xuể biết trân quý trọng hiện tại, hướng đến ngày mai. Những giống hử biếu quách là những điều quý báu. Những hạnh phước hả tiễn chân tới cho người là những huê quà từ biếu tui. Những thương xót nhỉ giao là những thương xót được thừa nhận. Thường xuyên cả những đỗi thiết cũng là một dẫn giải nghiệm ý nghĩa. Những tặng thừa nhận ấy ngày hôm nay và ngày mai dòm lại min mới nhiều thể chộ cả giá trị mức đời tôi.
Những người liền bận lòng cùng những đố kị, day dừng với những thống khổ, tự tử trong nước mắt, giam giữ tui trong những ếm ảnh béng dĩ vãng và đằn vặt tớ đồng những gọi hỏi thương tình là những người giò bao hiện thời giàu trạng thái hạnh phước, chứ bao bây giờ biết ví trị đích thực hạng cuộc sống.
Một ban mai kia lót cả thảy sẽ vách hư vô trong suốt thế hệ, tao mong bạn sẽ mỉm cười. Bởi tui đã sống những ngày vẹn tròn
Đăng nhận xét